Sự trỗi dậy của Wayne Rooney là một hiện tượng. Một cậu bé tuổi teen bước ra ánh sáng với sức mạnh bùng nổ, làm lu mờ cả những ngôi sao kỳ cựu nhất của bóng đá Anh và châu Âu.
EURO 2004 chứng kiến một trong những màn trình diễn cá nhân ấn tượng nhất lịch sử giải đấu, từ một cái tên mới toanh: Wayne Rooney, 18 tuổi.

Bệ phóng từ Premier League
Trước khi thắp sáng trời Âu, Rooney đã kịp khiến người hâm mộ bóng đá Anh phát cuồng. Khi mới 16 tuổi, anh khiến cả Premier League ngỡ ngàng với bàn thắng vào lưới Arsenal – một khoảnh khắc thiên tài báo hiệu điều lớn lao sắp đến. Chỉ 4 tháng sau pha lập công ấy, Rooney đã ra mắt đội tuyển Anh.
Cuối năm 2003, anh trở thành cầu thủ trẻ nhất ghi bàn cho “Tam sư”, và bước vào EURO 2004 với trọng trách không nhỏ trong đội hình đầy kỳ vọng của HLV Sven-Göran Eriksson. Trong dàn “Thế hệ vàng” ấy – Beckham, Gerrard, Lampard, Scholes – người tỏa sáng rực rỡ lại chính là cậu bé tuổi teen đến từ Liverpool.
Trận ra quân của tuyển Anh tại EURO 2004 là màn đụng độ đầy duyên nợ với tuyển Pháp – đương kim vô địch châu Âu. Với Zidane, Henry, Vieira và Pires trong đội hình, người Pháp được đánh giá cao hơn hẳn.
Trước trận, hậu vệ kỳ cựu Lilian Thuram tỏ ra xem nhẹ tài năng của Rooney: “Cậu ta quá trẻ để gánh vác đội tuyển ở giải đấu lớn như thế này. Rooney không phải Michael Owen.” Nhưng những lời hoài nghi đó chỉ càng khơi dậy bản năng chinh phục trong Rooney.
Tại Estadio da Luz hôm ấy, Rooney khiến cả châu Âu bàng hoàng. Anh va chạm, rê bóng vượt qua Zidane, dũng mãnh lao lên như một cơn lốc đỏ. Chính anh là người tạo ra quả phạt đền sau pha bứt tốc thần sầu, xuất phát từ phần sân nhà, khiến Thuram phải đuổi theo trong tuyệt vọng. DùBeckham đá hỏng, nhưng màn trình diễn của Rooney là điều duy nhất mọi người nhớ về trận đấu đó.
“Cậu ấy thật không thể tin nổi. Chúng tôi đang chứng kiến một điều khác thường – điều mà ít khi thấy ở một cầu thủ Anh,” cựu danh thủ Gary Neville xúc động nhớ lại.
Dù Zidane sau đó ghi hai bàn giúp Pháp thắng ngược,Rooney mới là người chiếm trọn ánh đèn sân khấu. Cú va chạm mạnh mẽ với Thuram – mà sau này anh mô tả là “một đòn dằn mặt” – như khắc sâu vào tâm trí người hâm mộ hình ảnh một chiến binh bất khuất, chẳng hề biết sợ là gì.
Nếu màn trình diễn trước Pháp là một lời cảnh báo, thì hai trận đấu tiếp theo là tuyên ngôn chính thức rằng Wayne Rooney là ngôi sao sáng nhất EURO 2004.
Trước Thụy Sĩ, Rooney ghi cú đúp. Một bàn bằng đầu sau quả tạt của Michael Owen, giúp anh trở thành cầu thủ trẻ nhất từng ghi bàn ở EURO (kỷ lục sau đó bị phá bởi Cristiano Ronaldo). Bàn còn lại là một pha dứt điểm cực mạnh đập người thủ môn Jörg Stiel bay vào lưới.
Sau đó là cuộc đối đầu với Croatia – trận đấu chứng minh tại sao Rooney lại được mệnh danh là “cơn cuồng phong vùng Merseyside”. Bị dẫn trước từ sớm, anh kiến tạo cho Paul Scholes gỡ hòa, rồi tự mình lập công bằng cú sút xa không thể cản phá. Sau giờ nghỉ, anh ghi bàn thứ hai sau một pha bật tường mượt mà vớiOwen, khép lại chiến thắng 4-2 cho tuyển Anh.
Rooney không chỉ ghi bàn – anh dẫn dắt cả đội bằng năng lượng, bản lĩnh và sự tự tin đáng kinh ngạc ở tuổi 18. “Tôi nhớ rất rõ suy nghĩ khi đó – ‘Tôi là cầu thủ hay nhất thế giới lúc này. Không ai sánh được với tôi.’ Và tôi thực sự tin như vậy,” Rooney nói về cảm xúc năm ấy.

Bi kịch tại Lisbon – giấc mơ tan vỡ
Khi niềm tin lên đến đỉnh cao, thì định mệnh lại chơi khăm “Gã Shrek”. Trong trận tứ kết với chủ nhà Bồ Đào Nha, Rooney dính chấn thương gãy xương bàn chân sau pha tranh chấp với Jorge Andrade. Anh buộc phải rời sân trong nước mắt.
Vắng Rooney, tuyển Anh đánh mất thế trận, bị kéo vào loạt luân lưu – rồi thất bại cay đắng. Cả nước Anh không khỏi tiếc nuối rằng nếu Rooney không chấn thương, chuyện gì đã xảy ra?
Chấn thương ấy không chỉ khép lại EURO của Rooney, mà còn là khoảnh khắc định mệnh. Anh vẫn tiếp tục sự nghiệp đỉnh cao sau này, nhưng chưa bao giờ còn đạt đến đỉnh cao cảm xúc và thăng hoa như ở hè 2004.
Có lẽ, chính những khoảnh khắc ở Bồ Đào Nha đã làm nên huyền thoại Wayne Rooney. Anh đến giải đấu như một cậu bé lạ lẫm, nhưng rời đi trong tư thế của một huyền thoại tương lai.
Không ai quên được hình ảnh một thiếu niên 18 tuổi, với gương mặt còn non trẻ, nhưng đá như một chiến binh, sẵn sàng thách thức mọi giới hạn. Không hề sợ hãi trước Zidane, không chùn bước trước Thuram, và luôn mang trong mình khao khát chiến thắng mãnh liệt.
EURO 2004 là lời nhắc nhở rằng trong bóng đá, không phải lúc nào danh tiếng hay tuổi tác quyết định trận đấu – mà là trái tim, sự đam mê, và khát vọng không giới hạn.
Rooney tại EURO 2004 là một màn trình diễn ấn tượng, là một câu chuyện cổ tích thời hiện đại. Trong vài tuần ngắn ngủi ấy, bóng đá thế giới như ngừng lại để dõi theo từng bước chạy của một cậu nhóc đến từ Croxteth.
EURO 2004 không phải là giải đấu Rooney nâng cúp, cũng không phải nơi tuyển Anh lên ngôi vương. Nhưng đó lại là sân khấu để một ngôi sao tuổi teen làm bùng cháy tình yêu bóng đá – bằng bản năng, sự hoang dại và một niềm tin không giới hạn vào bản thân.
Và dù hành trình ấy kết thúc trong nước mắt, thì những gì Rooney để lại trên đất Bồ Đào Nha – vẫn mãi là một chương huy hoàng của bóng đá Anh. Một chương viết bằng máu, mồ hôi, tài năng và cả sự ngông cuồng tuổi trẻ.
Wayne Rooney và EURO 2004. Một hiện tượng. Một khoảnh khắc bất tử. Một huyền thoại được khai sinh trong ánh nắng mùa hè Lisbon.
Nguồn tin: Bongdalu