Có những ngày người ta muốn xoá khỏi dòng thời gian, nhưng định mệnh lại bắt buộc phải nhớ. Ngày 17/7/1994 là một ngày như thế với Roberto Baggio.
Nếu có thể chọn lại, chắc hẳn Baggio sẽ muốn xóa trắng ký ức trên chấm luân lưu ấy ở Pasadena, nơi trái bóng ông sút bay qua xà ngang, mang về chức vô địch thế giới cho Brazil và để lại vết sẹo không bao giờ liền trong trái tim người Italy.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, quá tàn khốc mà trọn vẹn, đã khắc tên “Il Divino Codino” (Đuôi ngựa thần thánh) vào huyền thoại bóng đá thế giới, theo cách đau đớn nhất nhưng cũng sâu sắc nhất.

Khi vẻ đẹp đồng hành cùng định mệnh
Roberto Baggio xuất sắc không phải bàn, đồng thời là hình ảnh sống động nhất của một vẻ đẹp thuần khiết trong bóng đá – từ kỹ thuật mê hoặc, phong thái lãng tử, đến ánh mắt luôn đượm buồn. Một biểu tượng cho vẻ đẹp mong manh và kiêu hãnh. Baggio chưa bao giờ cần làm nhiều để tạo nên điều phi thường – chỉ một pha xử lý, một cú sút, hay đơn giản là một lần ngoái đầu cũng đủ khiến hàng triệu trái tim thổn thức.
World Cup 1994, Baggio đến Mỹ với danh hiệu Quả bóng vàng, và gánh trên vai cả khát vọng của nước Italy. Thế nhưng Azzurri khởi đầu thất vọng, suýt bị loại ngay từ vòng bảng.
Trong lúc tất cả rệu rã, Baggio là người duy nhất không gục ngã. Ông bùng nổ ở vòng 1/8, cứu Italy khỏi thất bại trước Nigeria với hai bàn thắng định mệnh. Rồi tiếp tục gieo ác mộng cho Tây Ban Nha và Bulgaria, đưa đội nhà vào chung kết bằng những bàn thắng ở thời điểm quyết định.
Những bàn thắng của Baggio khi đó không chỉ giúp Italy chiến thắng – chúng mang theo hy vọng, cứu rỗi tinh thần của một dân tộc cuồng bóng đá đang sống trong chỉ trích và nghi ngờ. Và giữa muôn trùng áp lực, mái tóc đuôi ngựa ấy vẫn tung bay trong gió, như một biểu tượng của sự tự do giữa chiến trường chật hẹp.
Nhưng rồi, như một chương tiểu thuyết buồn, cái kết không dành cho người hùng. Trận chung kết gặp Brazil kết thúc mà không bàn thắng nào được ghi sau 120 phút. Trên loạt sút luân lưu, khi Baggio bước lên thực hiện cú đá quyết định, cả nước Italy nín thở.
Chỉ một cú sút, nếu thành công, họ còn cơ hội níu giữ giấc mơ. Nhưng trái bóng ấy bay thẳng lên trời, bay xa khỏi khung thành như một định mệnh tàn nhẫn đã được viết sẵn. Baggio cúi đầu, hai tay chống hông, ánh nắng chói chang trùm lên hình ảnh ấy như một bức tranh đầy ám ảnh. Ông không cần rơi lệ, nhưng cả Italy đã khóc.
Người ta có thể quên Baresi hay Massaro cũng đá hỏng, quên rằng Brazil đã vô địch, nhưng không ai quên được dáng đứng cô độc của Baggio giữa Pasadena. Một thất bại có thể khiến một cầu thủ bị lãng quên, nhưng với Baggio, thất bại ấy lại khiến anh trở nên bất tử.
Baggio không bùng nổ như Maradona, không lạnh lùng như Zidane, cũng chẳng mang khí chất hoàng gia như Platini. Thứ ông có là sự dịu dàng pha lẫn đau thương – một kiểu bóng đá khiến người ta rung cảm chứ không chỉ đơn thuần ngưỡng mộ.
Ngày hôm ấy, cú sút của Baggio không chạm lưới, nhưng chạm đến một tầng sâu khác trong cảm xúc con người. Nó không gây ra cơn thịnh nộ như thường thấy sau thất bại, mà khiến người ta lặng đi – bởi đó là cú sút của một người gồng gánh cả đất nước trong suốt giải đấu, một thiên tài gục ngã đúng lúc gần nhất với vinh quang.

Khi nỗi đau không giết chết mà tạo nên thần thoại
Baggio không trốn chạy nỗi đau. Bốn năm sau, tại World Cup 1998, ông lại bước lên chấm phạt đền – lần này để cứu Italy trước Chile. Baggio thực hiện thành công. Cú sút ấy là sự tái sinh. Baggio không còn là “Đuôi ngựa thần thánh” khi xưa, nhưng vẫn là người hùng không chịu gục ngã.
Thành công chưa bao giờ đến dễ dàng với Baggio. Ông luôn bị nghi ngờ, bị coi là không hợp thời bởi lối chơi nghệ sĩ trong một nền bóng đá đang chuộng cơ bắp và chiến thuật. Khi Juventus có Del Piero, Baggio bị đẩy đi. Ở Milan, anh bị Sacchi ghẻ lạnh. Tại Bologna, anh phải tự cứu lấy sự nghiệp. Khi tới Inter, chấn thương lại kéo anh xuống.
Dù vậy, trong suốt phần đời còn lại của sự nghiệp, Baggio vẫn ghi tới hơn 100 bàn thắng sau ngày cay đắng năm 1994. Không cần nhiều danh hiệu, không cần truyền thông tung hô, Baggio chỉ cần một quả bóng để tiếp tục kể câu chuyện của mình – bằng đôi chân lãng mạn nhưng mạnh mẽ hơn bất kỳ chiến binh nào.
Nỗi buồn của Baggio không làm lu mờ ánh hào quang, mà trái lại, khiến nó rực rỡ theo một cách riêng biệt. Trong một thời đại mà người ta tôn vinh những kẻ chiến thắng, Baggio là minh chứng rằng một thất bại cũng có thể đi vào lịch sử – miễn là người thất bại dám đối mặt, dám sống cùng nó, và tiếp tục bước về phía trước.
Ở Baggio, người ta không chỉ thấy một thiên tài bóng đá, mà còn là một linh hồn nghệ sĩ bị mắc kẹt giữa kỷ luật thép của chiến thuật và những khuôn khổ cứng nhắc của bóng đá hiện đại. Ông là biểu tượng của vẻ đẹp tự do, của những đường bóng ngẫu hứng, của một thứ bóng đá khiến người xem cảm thấy sống động, dù chỉ là trong vài giây ngắn ngủi.
Ngày hôm ấy, trái bóng của Baggio bay lên trời, nhưng cũng bay thẳng vào tâm trí hàng triệu người. Nó không nằm trong lưới, nhưng lại in dấu trong ký ức bóng đá như một cú sút đẹp nhất, buồn nhất và cũng con người nhất.
Gần ba thập kỷ đã trôi qua, nhưng mỗi khi World Cup đến gần, hình ảnh ấy lại trở về – không phải để gợi nhắc về một khoảnh khắc hụt hẫng, mà để nói rằng có những con người đã làm bóng đá trở nên thiêng liêng bằng chính nỗi đau của họ.
Baggio là một trong số đó. Và sẽ chẳng bao giờ có một người hùng nào giống như anh ở World Cup 1994 – một người dám gục ngã, dám đứng dậy, và dám sống cùng vết thương của mình như một phần vinh quang. Đó mới là bóng đá. Đó mới là con người. Đó mới là bất tử.
Cú sút năm ấy có thể bay lên trời, nhưng Baggio thì ở lại – trong từng câu chuyện World Cup được kể lại, trong những trái tim chưa bao giờ ngừng yêu bóng đá bằng tất cả những gì mong manh nhất.
Nguồn tin: Bongdalu